Những trang đời (11)

Tôi yêu vợ, yêu không phải chỉ vì vợ tôi  xinh đẹp mà còn là vì tính tình rất hiền hậu. Hiền thì tốt rồi, nhưng hiền thì kèm theo thường là cục tính.
Sau hôm cưới chừng một tháng, Trịnh Hữu Cát, thằng bạn học thời phổ thông ghé vào nhà chơi, mồm toe toe một câu rất vô duyên: Thế hôm cưới con T.  có đến không. Tôi lừ mắt, nó cũng chẳng nhận ra, lại tiếp luôn: mày lại không báo cho nó chứ gì.
Đúng là thằng bạn phổi bò ngu ngốc.
T. là mối tình đầu ngu ngơ bất thành mà tôi đã kể. Lúc này tôi cũng không biết T ở đâu vì đã lấy chồng và ra dạy học. chúng tôi không còn liên lạc gì với nhau từ lâu T. cũng đã yên phận với cuộc sống của mình.
Tôi thoáng thấy một vệt tối phủ thoáng qua trên khuôn mặt vợ tôi. Vệt tối mơ hồ nhưng có thật. Tuy vậy  cũng chỉ  tồn tại một thoáng rồi tan biến. Nhà tôi không nói gì…
Thằng Cát đi rồi, nhà tôi mới hỏi nhẹ: T. mà bạn anh vừa nói là ai thế. Tôi biết là có chuyện thắc mắc rồi đây. Nghĩ rằng vòng vo cũng không phải là chuyên hay ho gì, tôi kể lại cho nhà tôi nghe vắn tắt về mối tình ấy. Em cật vấn: Sao không nói cho em biết. Tôi bảo vì em không hỏi, vả lại đã ra đâu vào đâu đâu, chỉ là mối tình học đường không đầu không cuối.
Về chuyện minh bạch này thì tôi không bằng vợ dù lòng mình rất sáng. Khi yêu nhau, em cũng có kể cho nghe mối tình đầu với một người bạn cùng nghề dù tôi không hỏi han. Mối tình không thành vì anh bạn ấy yêu nghề hơn yêu bạn gái, và sống cũng quá lãng mạn, hão huyền trên mây dưới gió, vói nghề mà không thực tế. Em đã chia tay khi nhận ra, rồi em lên Việt Bắc công tác. Còn tôi, tôi đã không nói chuyện quá khứ với em, vì nghĩ nó chưa là gì đẻ phải bận tâm. Nhưng tôi đã nhầm.
Hinh như với vợ tôi sự minh bạch là rất quan trọng, nên chuyện này đã làm cho em tổn thương về tâm lí. Có thể em cho là tôi không thật thà, hoặc là lấy phải người đã có mối tình khác, mình không phải là người đầu tiên. Một mất mười ngờ, câu chuyện có thể bị suy diễn sang nhiều khía cạnh hoang đường hơn. Em yêu chồng, và chính cái tình mặn nồng ấy sẽ dần dà nẩy ra sự ghen tuông quyết liệt làm ô nhiễm cuộc sống gia dình nếu nó không được hóa giải.
Tôi không lường được sự tệ hại của mối tình đầu bất thành của tập thư T, gửi lại.
Lần có bầu thứ hai, vào những tháng cuối 1972 em về trên Đại Từ ở cùng bố mẹ tôi chờ sinh con. Nhàn rỗi em ró dáy các tập sách báo cũ tôi để trên nóc tủ, thế là bắt gặp cả một gói thư của tôi mà T. trả lại. Chẳng có ái ngu nào giống cái ngu nào, khi tôi không đốt đi, vẫn ngây thơ để lại như một tư liệu kỉ niệm. Nhưng điều đó là không thể chấp nhận đối với một người vợ. Có lẽ đó cũng là cái ngu không đáng trách lắm của người làm nghệ thuật.
Nhưng nó đã gây nên họa nước sôi lửa bỏng. Tôi đã đốt ngay, chia tay vĩnh viễn với những gì mà mình từng coi chỉ là kỉ niệm.
Rồi chúng tôi làm lành với nhau rất nhanh. Phần là lúc ấy chúng tôi đã là vợ chống, phần nữa là em sắp sinh con, bao nhiêu việc phải lo liệu. Vả lại làm việc ở một tờ báo hết trình bày lại đến sửa mo-rát, tôi cuốn vào việc nên cũng chẳng có lúc nào ngồi mà nghĩ ngợi

Có ai đó từng bô bô: Vợ tôi, tôi hiểu hết cô ấy…Hoặc có người đàn bà  kiêu hánh: lão ấy chẳng có gì qua mắt được tớ,,, hoặc mình  kiểm soát lão ấy từn chân tơ kẽ tóc…Tôi nghĩ rằng đó chỉ là lời nói của những con người nông nổi. Trong cái bầu trời chung hai người thì mỗi người đều có góc riêng của mình, dù to nhỏ khác nhau. Góc nhỏ ấy không dễ gì san sẻ. Đôi khi nó là cái gót Asin của họ. Bầu trời riêng hay cái góc riêng ấy là những “tư trang”, là hành trang, ở đó có cả niềm vui, và nỗi buồn… có khi là món nợ đời…Đó có thể là kỉ niệm đẹp của một mối tình bất thành, cũng có thể đó là những lỗi lầm quá khứ trong kĩ năng sống vấp phải thành sẹo mà chưa xóa được dấu vết. Nếu không bên nào biết thì chẳng bên nào tự nguyện nói ra. Vì sẽ là điều nguy hiểm nếu vợ hoặc chồng biết được vì nó không thể giải thích hết được. Đó là những điểm yếu của cả vợ hoặc chồng. Chẳng ai lại muốn cho người khác thấy những điểm yếu của mình. Những mảng khuất ấy người ta chỉ có thể giãi bày với ”hồng nhan tri kỉ” trong trường hợp cần giải tỏa hay để lí giải những chuyện mà người ngoài không thể giải thích nổi.
Cho nên chuyện sa sẩy đầu tiên của em biết đâu chẳng có một phần sự tác động từ câu hỏi ngu của thằng bạn ruột ngựa trước mặt em sau ngày cưới mà em cất vào tư trang. Người vợ hay chồng có tính cố chấp rất dễ ngấm ngầm xảy ra những phản ứng cục bộ cực đoan bất ngờ. Chỉ có sau khi trả giá rồi mới dần dần nhận ra thì sự việc đã muộn.
Nhưng mảng khuất ấy không bao giờ biết được, luôn luôn bí mật và cũng vì thế mà nó chứa chất đầy hiểm họa.

Commen của các blogger

Bach Duong (facebook)
Em nghĩ là vào thời điểm đó anh chưa hiểu được diễn biến tâm lý của phụ nữ nên mắc sai lầm là điều dễ hiểu. Trước ngày em lên xe bông thì em đã phải đốt 1 thau thư của mối tình em đã viết, để trừ hiểm họa đất anh ạ :))

Gio (multiply)
Không chỉ chị ấy đâu mà PN thường thế …vì họ luôn cho rằng không kể là vì còn giấu giếm gì đó ít nhất là sự vấn vương trái với đàn ông thì cứ nghĩ không kể vì chuyện không đáng kể …
Em thích cái cách anh chịu hiểu dần người PN sống bên cạnh mình để điều chỉnh cho vừa với điều mình được nhận từ chị ấy …Đó là cách mà bây giờ những người trẻ thường không nghĩ tới hoặc ko có thời gian nghĩ tới !

andropause (multiply)
Vậy là các bà vợ cũng khá giống nhau, ghét những mối tình xa xưa của chồng mình ! Em cũng từng phải đốt hết thư từ cũ anh ạ !

Nguyen Xaun Thom (facebook)
Anh ĐN quá yêu vợ. Cảm xúc của anh chị về tình yêu thật lãng mạn. Khi lấy vợ rồi, XT cũng còn một tập thư của một cô sinh viên khoa Văn DHSP, INTERPOL thấy, không thèm đọc, đem hỏa táng luôn. Chuyện chỉ đơn giản thế, Bọn em không lãng mạn như anh chị

Trangluong (multiply)
Giữa tình bạn cũng như tình yêu, em cho rằng sự thông cảm và cởi mở sẽ là cái cầu bắt ngang mọi hố thẳm … Giữ trong góc khuất tâm hồn một trăn trở kỷ niệm chắc sẽ làm cả hai khó bước tới gần nhau ….

Bong Hoa (facebook)
Em cũng lâm trường hợp giống vợ bác nên em hoàn toàn thông cảm với bác gái. Gì chứ sự suy diễn là có thừa.
… Sau 1 thời gian âm thầm bức xúc em nhận thấy có mỗi mình là thiệt thòi, mà chồng mình lại có vẻ ỡm ờ cứ nửa kín nửa hở nên em mặc kệ. Cứ để thế cho chàng ảo tưởng là mình phong độ và quan trọng.

***

  1 comment for “Những trang đời (11)

Comments are closed.