Những câu chuyện về Azit Nê-xin (4)

4- Nêxin tản mạn thơ

dongngan
Về chuyện văn thơ của giới chức sắc tôi không hiểu lắm vì đó là sân sau của họ. Không hiểu sao Nexin lại phát hiện ra cái bí mật ấy. Hình như ông ấy có máu trinh thám nên mới giỏi thế. Tưởng hết chuyện, thì Nexin lạị tiếp tục dốc hầu bao:
– Tôi cũng lại nể giới văn nghệ nước anh một lần nữa. Vừa rồi mới biết một loạt nhà văn nhà thơ các anh xông vào nghề vẽ. Chẳng phải chơi chơi như mấy tay ở nước tôi, mà triển lãm cá nhân thực sự, báo chí ca lên mây xanh, thành tác giả tất. Tiếc chưa được xem tận nơi. Nhưng văn nghệ sĩ các anh keo kiệt lắm, chắng ai tặng tranh cho tôi như giới chức sắc tặng thơ. Khi biết tôi là Nexin còn tưởng tôi giàu lắm, gạ bán tranh giá cao!
Tưởng là hết chuyện thì Nexin lại tiếp tục nổ:
– Không ngờ giới văn chương nghệ thuật các anh lạ có nhiều người hăng hái làn chính trị thế..
– Tôi thủng thẳng:
– Sao cơ
– Nexin cao giọng:
– Còn sao giăng gì nữa, khối anh xông vào trường chính trị đòi hỏi này kia nọ. Sao không đi làm chính trị quách đi cho rảnh.
Tôi nhẹ nhàng giải thích:
– Không phải thế đâu, nước chúng tôi làm gì cũng vừa hồng vừa chuyên. Chính trị là một nửa cuộc sống.
Nghe thế Nexin tròn xoe mắt. Tôi bồi tiếp:
– Trước khi làm văn nghệ sĩ thì tôi là công dân, công dân thì phải thấm nhuần chính trị. Còn hăng hái chính trị chẳng qua là chuyện hưng phấn nhất thời thôi. Nghệ sĩ vẫn là chính.
– Nexin nghe thế vò đầu
– Ôi thế thì không hiểu được
Tôi bảo ông:
– Bởi thế ông mới không phả là người Việt Nam!
* * *
Trước khi ra máy bay về nước tôi vào một quán cà phê nhâm nhi với ông. Tôi hỏi trong chuyến tế vừa qua có được ăn bữa cỗ nào không?
Không cần nghĩ lâu, ông trả lời rất nhanh:
– Có chứ, tôi biết ở Việt Nam cỗ đãi khách là quan trọng;
– Ở những đâu?
– À, ở Bắc ninh và Cao Bằng
– Có gì khác nhau không
– Ồ có chứ, .Bắc Ninh cỗ 8 món, Cao Bằng thì 16.
– Cảm giác thế nào?
– Còn thế nào nữa, ê hề. Món ăn ở Thổ nghèo lắm, chỉ vài thứ thôi.
Tôi cười :
– Thế nhé, Nexin có thấy người làm văn học nghệ thuật chúng tôi giống mâm cỗ không, cái gì cũng có, càng nhiều càng ít.
– Nexin đế theo:
– Cả các quan nữa cũng thế
Nói rồi, Neexxin chợt vùng đứng lên ôm chặt lấy tôi hôn chùn chụt, rồi lắp bắp:
– Ôi tôi hiểu bạn mà, Đông Ngàn, bạn thật tuyệt. Tôi phục bạn quá.23/2/2009