chuyện của em

Có rất nhiều việc xảy ra trong cuộc đời mà đôi khi không thể nào biết đâu là điểm xuất phát. Chuyện em thích làm thơ cũng vậy. Những câu thơ hay nó len lén đi vào đời em lúc nào không rõ. Đến lúc hiểu mình có khả năng về thơ phú thì em đã trưởng thành với nhiều bài thơ được in…Thế rồi thơ can hệ sang chuyện tình duyên của em, mà nào em có biết. Lúc đầu cứ tưởng mối quan tâm của anh ấy là thơ. Ai ngờ, thơ chỉ là dải lụa bắc cầu kiều cho mối duyên tình. Điều này chỉ lộ dần sau khi cưới nhau. Ban đầu anh chỉ bóng gió đổi giọng bảo thơ chỉ là chuyện phù phiếm, sau thì quyết liệt đến mức ngoảnh mặt với tất cả những trang viết của em. Không ngờ nàng thơ vô hình lại trở thành đối thủ nặng ký của anh đến thế. Anh đặc biệt ghét nhất các bài thơ tình, mà đó lại chính là những bài thơ trước đây em hay đọc cho anh khi còn đang yêu nhau. Hóa ra thơ chỉ là phương tiện anh mượn để tiếp cận. Còn em cứ ngỡ mình tìm được người tri kỷ. Bây giờ anh ghét cái tình bóng gió, ghét thứ người tình giấu mặt sau hàng chữ kia, dù em có giải thích thế nào đi chăng nữa…
Tất cả những chuyện trên nó cứ len lén xảy ra trong cuộc đời, khiến em luôn là người bị động. Em có cảm giác cuộc đời là những chuỗi dài bóng rợp cứ len lén bám đuổi theo mình. Chẳng biết đâu là thật giả . Em vẫn làm thơ. Em chẳng ngại thói vị kỷ của anh ấy, nhất là khi anh ấy vẫn liên tiếp kỳ thị việc em làm thơ. Đến khi tập thơ đầu tay của em ra đời, in đẹp tinh tươm , bạn bè ai cũng khen thay. Vậy mà khi đem về đặt trên mặt bàn anh cũng không thèm liếc nhìn lấy một lần, thì em biết với anh ấy, tình yêu đã hết. Em từng bảo: anh không phải là anh xưa nữa rồi. Anh rướn mày tỏ vẻ ngạc nhiên không hiểu. Rồi tình yêu trong em nó len lén ra đi lúc nào chẳng rõ. Đến lúc anh đi xa chẳng thấy nhớ, lúc ở gần thì cả ngày cũng không mong chóng tối, em mới biết trong lòng mình không còn anh dù năm tháng vẫn chung mái nhà, tối vẫn chung một giường. Em bàng hoàng không biết làm sao trước sự khắc nghiệt của cuộc sống mà mình không lường trước được…
Rồi em bị cuốn vào công việc cơ quan. Những vần thơ như chợt nắng, chợt mưa thường hiện về, bây giờ cũng dần lặng lẽ bỏ đi. Con thuyền thơ cũng cần một mái chèo chuyên cần và một dòng nước có lực đẩy. Mất dần cảm hứng thơ cũng là do áp lực công việc nó gặm nhấm, bào mòn mỗi ngày một tí. Nó đã lén đẩy em vào một cuộc sống khác mà em cũng không thể biết trước. Từng bước em được giao trách nhiệm lớn dần lên. Hóa ra vai trò với xã hội luôn là bài thơ dài, một bản trường ca hấp dẫn không mấy ai dễ chối bỏ. Chính nó đã thành công trong việc lôi tuột em ra khỏi vườn thơ. Chồng em biết điều ấy. Nhưng anh không mừng, mà cho rằng như thế còn tệ hơn là việc em đi với thơ. Qủa thật, làm quản lý , nay tiếp khách, mai họp hành, bố con anh ấy thường côi cút chống đũa ngồi với nhau. Em về đến nhà nhiều hôm muộn trong trạng thái mệt bã bượi. Con tàu em bước lên đã chuyển động không ngừng, đẩy xa khoảng cách giữa em và anh…Hình như cả anh và em đều có chung suy nghĩ rằng việc ở với nhau chẳng qua là nghĩa vụ mà chẳng ai nghĩ cách cải thiện cuộc sống ấy. Nó thực sự là bi kịch…
Lúc vui vẻ, bạn bè hay nói đùa là em đang bị say, em hỏi say gì, thì chúng bảo là say độ cao. Là lời đùa thôi nhưng em giật mình vì hình như đó cũng là một phần sự thật. Quả thực em đã không còn là chính em từ lâu. Trong mỗi con người đều có cái gì tiềm ẩn dẫn dắt số phận mình. Xét cho cùng, những gì đổi thay ở em chẳng phải tại chồng, cũng chẳng do xã hội… dù cả hai đều gắn kết với cuộc đời em, góp phần thay đổi cuộc đời em.
Một người bạn lớn tuổi tâm sự rằng chỉ ba lần cãi nhau là hết cuộc đời. Chị nói bâng quơ như lời tự tổng kết. Lúc ấy em còn trẻ quá, trước mặt em trời không một gợn mây, em chỉ nghe thôi chứ chẳng để ý gì. Em cho rằng ở đời mỗi người một số phận. Có thể số phận chị hẩm hiu nên nghĩ thế. Bây giờ thì em hiểu, có nhiều cuộc đời sống trên sự đầy đủ vật chất vẫn là hẩm hiu, vì thiếu nửa bên kia. Đời em cũng vậy, cũng đã có được cái gì, nhưng cũng chỉ là được một nửa. Hình như lòng tự ái, sự ích kỷ hay núp sau cái vỏ tự trọng, làm hỏng không biết bao nhiêu đời sống gia đình. Nên người ta hay tổng kết theo lối che giấu rằng, ở đời không ai hoàn hảo cả, rằng trời chẳng cho ai đầy đủ và cũng chẳng lấy của ai hết cả để an ủi mình. Cả em và chồng em đều thật đáng thương vì đều bị rơi vào cái bẫy ấy mà không biết!
Bây giờ em đã ngộ ra được niềm vui và nỗi buồn của cuộc sống nhân thế. Em kể lại câu chuyện chẳng có gì đặc sắc của mình như để tâm sự mà thôi. Dù sao em cũng còn đủ can đảm kể lại câu chuyện nhạt nhẽo của mình. Em coi đó cũng là một thành công vì nhiều người cùng hoàn cảnh mà có dám làm như em đâu…
Sau trang viết này em sẽ cố sống khác, chẳng biết có được không.
5/2008