Nhớ Quê Choa

Dongngan
Hôm nay ngồi chớ Quê Choa
một thời đông đúc vào ra rộn ràng
Quê Choa anh gắn với nàng
Dập dìu hò hẹn đi ngang về lùi
Dong chơi chụp ảnh thôi rồi
Trèo lên đến tận cổng trời vui sao
Nào văn Tuyết Hạnh
Nào ảnh Phan Chi
Rồi Văn Thành Nhân
Rồi chàng Cá Gỗ
Rồi Gã đầu bạc
Rồi tên Cướp biển
Cởi truồng Tạ Tri
Chẳng ai kém gì!

Nào cô Hương Trần
Nào anh Trường Mỡ,
Một thời Hoa nở
Hoài Đức, Đỗ Quyên
Nào chị Hạnh Hoàng
nào mẹ Hoan Lê
Chuyện như hoa nở vùng quê
Sông Lô mờ mịt ai về xứ Tuyên
Sớm đào tối mận đi xuyên
Cả trung Nam Bắc ba miền cà phê

Một thời vang bóng
Vui là vui ghê.
Nhưng cuộc sống là vậy
Các cụ xưa đã dạy
Chẳng ai nắm tay suốt ngày đến tối
Như tổ ong vang,
Mùa xuân vài mống
Mùa hạ đầy đàn
Mùa thu thưa thớt rồi tan,
Mùa đông còn cái tổ hoang bọ giòi.
Quê Choa như đó ai ơi
Hôm nay mỗi bạn mỗi người chơi riêng.

Chẳng có muôn năm
Chỉ có ba năm chụm vào rồi tan rã
Quê Choa không như bác Cả
Quê Choa không nói phét thành thần
Quê Choa chỉ chém gió
Quê Choa chỉ ân cần
Bè bạn xa gần
Chia tay mà vẫn mặn gần nhớ xa
Dù không sáng mận tối cà
Dù thời sôi nổi đi qua mất rồi
Dù như tuổi trẻ có thời
Quê Choa vẫn có vài người bên nhau
Còn Phây búc ấy nằm đâu
Không ai để ý gãi đầu nhớ thương
Vài dòng thơ thẩn vấn vương
Nhắc thời chém gió mở đường Quê Choa!
5/12/2016