Nghề biên tập

Doduc
Vào khoảng năm 1998, bạn tôi, ông Tuấn Dũng từng có thời làm phó tổng biên tập báo Ngân hàng. Một hôm anh nhân được bài thơ do một người có tên là Ma thị Mĩ từ Thái Nguyên gửi một bài thơ rất hay. Bài thơ viết về cuộc sống của hai mẹ con đơn côi, đọc lên thấy vô cùng xúc động:

Ngày thường rạng phía đằng đông
Ngày con rạng phía bếp hồng mẹ nhen
Lắt lay lay lắt ngọn đèn
Xòe tay mẹ chắn gió đêm một mình
Sông không thác, sao lắm ghềnh
Một tay mẹ, với chông chênh con đò
Mỏng manh chiếc áo vải thô
Nổi chìm mũi chỉ, nhấp nhô nỗi buồn
Ngổn ngang mây kéo đầu nguồn
Mẹ ơi ướt đẫm cánh buồm chiều mưa.

Ông biên tập sửa đôi chữ rồi cho dùng.. Bài thơ được bạn đọc đón nhận đón nhận nhiệt thành .
Một thời gian sau, cô Thu Hằng, một nhân viên kho bạc xuống Hà Nội làm việc, ông gặp hỏi về nhà thơ trên thì được biết “cô ấy có biết làm thơ đâu. Bài thơ ấy cô đọc ở đâu đó thấy thích thì chép lại gửi cho báo thôi, và cô cũng chẳng ghi lại tên nhà thơ. Cô ấy là nhân viên giữ kho…”
Ông tổng bạn tôi bị choáng, gọi điện lên mắng mỏ nhưng sự viêc đã rồi chỉ còn biết đính chính. Làm nghề biên tập khó thế, đôi khi bị lừa một cách hồn nhiên như vậy.
Đến bây giờ ông vẫn không biết tác giả bài thơ. Một kỉ niệm buồn của đời biên tập
Ai dám bảo nghề biên tập là nghề đơn giản?
8/5/2011
( Cho đến nay, 2018 bài thơ vẫn chưa rõ tên tác giả, chưa thấy ai lên tiếng nhận phần!)