Những mẩu chuyện về Adit Nexin

NÊ XIN MA XÓ

Đông Ngàn
Vì mê Thông tấn xã vỉa hè, những ngày ở Hà Nội ông cứ la cà dai dài ở quán nước.
Tối nhâm nhi cà phê, ông bảo đã sưu tầm được một số bài thơ về chuyện ngoại tình mà theo ông biết ở Việt Nam người ta gọi nó là dân gian. Đây nhé:
Vợ là địch, bồ là ta
Chiến tranh xảy ra
Ta về với địch
Nằm trong lòng địch
Ta nhớ về ta.
Nước các bạn đánh nhau nhiều nên chuyện trong nhà mà kể cứ y như chiến tranh. Vợ chồng mà thành địch ta-ta địch nghe rối canh hẹ, mãi mới phân biệt được. Mãi rồi mới hiểu gian tà lại là bạn, còn bạn lại thành đối thủ. Mình chưa bao giờ viết nổi một cái châm biếm nào hay hơn thế.
Ông lại vê vê bộ ria mép kể tiếp về một bài thơ lạ:
Vợ là cửa cái nhà ta
Bồ là cửa sổ
Càng nhiều cửa sổ càng sang
Cửa cái ta vẫn đàng hoàng vào ra
Nhưng mà cửa cái nhà ta
Dễ thành cửa sổ của cha láng giềng!
Đấy hay chưa! Ông cười ý nhị. Chuyện sếch của vợ chồng mà kể thành chuyện cái nhà mới tài chứ. Nhưng mà như thế cũng khổ. Thích nhiều bồ non gái trẻ cho mát mẻ riêng mình, nhưng lại phải luôn hé mắt đề phòng thằng cha hàng xóm xâm lược nhà mình. Yêu như thế cũng giống như đang có chiến tranh, không tốt.
Mới đây lượn trên hè phố ông mó được đoạn nhật kí của một thanh niên Hà Nội sợ người khác đọc và hiểu đc nhật ký của mình nên anh ta viết”mã hoá” như sau (mà ông xác định ngay là văn chương hậu hiện đại):
: “Tôi là một thanh niên rất Đại Cồ Việt và hơi bị Lê Đại Hành. Gặp em lần đầu và bị Bích Câu. Em nói thẳng muốn anh là Hàng Bồ của em. Anh cảm thấy rất Nguyễn Khoái và cực kỳ Đội Cấn rồi dần dần Khương Thượng không chịu nổi. Hẹn hò em lần đầu ở Hàng Chiếu, em đã Đặng Thai Mai, sau đó là đám cưới. Thời gian đầu fải nói là anh rất Lê Trực, nhưng do em Hàng Hành nhiều quá dần dà anh trở về Hàng Bún, cuối cùng ngụ tại Lê Văn Hưu ở tuổi 39, bây giờ em có muốn anh cũng chỉ ở Yên Bái.( trich SMS Huy Minh)
Đọc xong ông gỡ kính, mặt đăm chiêu: toàn tên phố phường cả. Thế là tôi mò đi đủ các phố ấy. Xong về hỏi chủ nhân Nhật kí viết gì thì thấy anh ta ôm bụng cười hô hố hô hố. Sau cơn sặc sụa, mặt anh ta buồn thiu. Thế là thế nào hở Đông Ngàn.
Trong khi tôi chưa biết biết cách giải thích thế nào cho ra chất lịch lãm Tràng An thì Nexin tiếp ngay sang chuyện thứ tư:
Ông chồng nhà ấy toàn đi với gái non, khi vợ biết chuyện khóc lóc kể tội thì ông í bảo “ Thế này mà em, anh coi bọn nó như khoai sắn nên mới ăn hàng ngày. Em như củ sâm lạng cao hổ cốt, chỉ dùng trong trường hợp đặc biệt nên phải cất giữ. Cô vợ được an ủi thì hởi lòng hởi dạ, mặt tươi như hoa cất tiếng cười he he, rồi thẽ thọt bảo chồng “Anh iu ưi, có thế chứ! vắng anh, mấy thằng choai đến tán tỉnh, em phá đời chúng rồi, em cho chúng bại hoại để trả thù cho anh vì tội thích củ sâm, lạng cao của anh đấy”. Chồng nghe xong sững người, chợt hiểu chuyện, bảo: “ Được được. Nhưng thế thì vất vả quá, sau này anh sẽ để mắt đến củ sâm của anh luôn, không cho chúng mạo phạm để em ”. Vợ bảo: “Thôi thế cũng được, ở nhà ăn sâm đi, ăn khoai sắn dễ đau bụng lắm”.
Kể đến đây Nêxin mủm mỉm: “ Xem ra chuyện này còn hay hơn cả chuyện ở nước Thổ !
Đến đây tôi chỉ còn cách bái lậy ma xó Nêxin. 25/3/2009