Lần đầu cưỡi ngựa

Doduc
Du lịch Bhutan, có một điểm không thể bỏ qua, đó là khu đền Tiger Nets nổi tiếng .
Tương truyền nơi đây có năng lượng vũ trụ mạnh nhất bên sườn Himalaya. Người tu thành nào có cơ may đến Bhutan đều không thể không qua đây tham thiền. Ngọn núi cao ngất, và ngôi đền bám chênh vênh bên mép núi, gần đỉnh. Đứng xa chừng bốn kilo met nhìn vẫn phải ngửa mặt lên. Xa xa lấp lánh mấy chấm sáng, đó là tường của ngôi đền. Độ sáng hòa lẫn vào trời xanh.
Theo đồng hồ đo đường đếm bước thì đường lên Tiger Nets từ điểm tập kết,cả đi và về chừng 15 km… Tôi đã đi bộ 12,1km với 18.182 bước theo đồng hồ đếm, không kể 3km đầu tiên đi ngựa ngược dốc.

Con ngựa nhỏ xám trắng được một thanh niên Bhutan dắt đến đỡ tôi lên lưng nó. Anh ấy đội mũ nhà sư đen, da ngăm đen và đã để râu lún phún dưới cằm. Đôi mắt nhạt và lạnh, Không cùng ngôn ngữ nên tôi với anh trao đổi chỉ bằng ra hiệu động tác tay. Anh nhắc tôi cất máy ảnh đi, vì đường hiểm trở, ngồi trên lưng ngựa chụp ảnh sẽ dễ nguy hiểm.
Đường ngược dốc lựa theo thế đất đi nghiêng nên chênh vênh bên vực bên núi. Ngựa cảm nhận được sức nặng của tôi, khi dận cương trèo lên lưng. Chân nó rún ngiêng một chút rồi kịp lắc mình giữ lấy thăng bằng ngay.
Mã phu Bhutan lầm lũi, ngựa lầm lúi bước những bước đầu tiên. Cũng có lúc hơi xiêu hơi vẹo chút nhưng đây là con đường quen thuộc phục vụ khách du lịch nên một người điều khiển hai ba ngựa. Từ sáng sỡm , bãi ngựa đã đầy hàng trăm con chờ khách gọi. Hầu như khách Tây không cưỡi ngựa. Họ cặm cụi leo núi để trải nghiệm. Họ phần lớn là trung niên đang sức. Còn tôi với gánh nặng tuổi tác, đã hết thời thử nghiệm vì trải nghiệm mãi rồi.
Ngồi trên yên lắng nghe ngưa bước lúc nhặt lúc khoan, nhưng rôi cảm nhận thấy ngay bước chân nặng nề của nó. Nó bước không đều, có lúc chân nam đá chân chiêu, có lúc bước hụt trẹo trọ. Tôi ngồi, chân khoặp bàn đạp khép sát bụng ngựa, hai tay đưa nắm chặt mỏ yên giữ thăng bằng mà vẫn đu đưa. Mỗi khi bước chân ngựa chệch choạc vì sểnh bước, mất trụ là tôi cũng chao nghiêng người, cảm giác ớn lạnh. Tôi chỉ sợ nó đột nhiên vấp ngã gẫy chân gục xuống! Nỗi lo ngầm ấy theo ròng tôi chừng ba cây số và nửa giờ đồng hồ. càng đi, tôi càng cảm nhận rõ rệt thế nào là thân trâu ngựa như người xưa ví von cảnh đời làm thuê làm mướn. Vâng, con ngựa tôi cưỡi thực ra là giống ngựa thồ. Cổ nó mảnh, chân thấp đi đầu cúi gằm. Ngựa ấy có thể đi thồ hàng bền bỉ đường xa hàng tháng. Đầu cúi thì không bao giờ nó bị mỏi cổ, mới đi xa đi bền được. Nhưng nay nó lại được dùng làm ngựa cưỡi bất đắc dĩ để kiếm tiền cho chủ!
Ngồi trên lưng ngựa nhưng lòng thì chia sẻ với thân phận con xám gio đang cưỡi. Muốn nói với nó một câu gì đó chỉ cốt nó nghe hiểu là mình thương nó biết bao nhiêu. Cái bụng xám gio bắt đầu hí hóp khi leo qua nửa con dốc, mũi phì phì hơi thở nặng nhọc. Qua chỗ có máng nước bên đường , xám gio chững lại, ghé miệng vào máng liếm những giọt nước núi mát lạnh cho tỉnh táo lại. Đôi lúc xám gio lại đứng ì ra không chịu nhón chân đi tiếp. Nó oải chứ không phải nó lười. Tôi từng biết gánh nặng cuộc đời như thế nào trong những ngày đau ốm. Lúc đó đôi chân nặng như chì không muốn nhúc nhích. Cái sức nặng mà tuổi trẻ không bao giờ biết và cảm nhận được vì chưa từng trải qua, không bao giờ có thể thông cảm được với người tuổi tác. Còn tôi hôm nay thì càng thấm, càng quá thương xám gio ngẫu nhiên gặp nhau ở xứ sở xa lại này, nên thành ra tri kỉ!.
Hết chặng đường dốc, ngựa quay về bỏ lại tôi với đoàn du lịch tự đi tiếp vì đoạn tiếp theo ngựa không leo được nữa.
Tôi thở phào vì cuộc chia tay giải thoát cho cả hai bên. Ngựa đỡ đôi chân tôi nửa giờ đường núi cheo leo, nhưng đó cũng là nửa giờ tâm trạng tôi nặng nề nhất trong chuyến leo lên Tiger Nets. Vâng, tôi thương xám gio. Công nó cõng tôi chừng ba cây số được dốc núi với giá 10 dola, chừng 230 VND đem về cho chủ. Ngày xám gio đi được mấy chuyến, xám gio làm cho chủ bao nhiêu tiền? Liệu xám gio trụ được bao lâu?
Buổi chiều khi quay trở về, bãi tập kết ngựa vắng hoe. Khách lên Tiger Nets chỉ có vào buổi sáng. Tôi muốn gặp lại xám gio, vuốt ve nó, một chút cảm ơn cho nhẹ lòng nhưng chắc nó đã đang được đứng nghỉ trong chuồng chủ nhân. Công việc của xám gio chỉ vào buổi sáng hàng ngày.
Tôi bâng khuâng nhớ những bước chân nặng nề của xám gio trong suốt chuyến đi. Và cả lúc đang viết những dòng này, hình ảnh xám gio và bước chân chệch choạc của nó trên con đường dốc núi vẫn như đang hiện ra trước mặt.
Ecopark-27/3/2019