Tôi kể chuyện này

Doduc
Chẳng muốn nói nữa về cái chuyện gian lận điểm nổi cộm ở ba tỉnh Hòa Bình, Sơn La, và Hà Giang (còn bao nhiều tỉnh chưa phát hiện ra, nâng ít, nhưng chắc là không hiếm)
Chẳng muốn nói đến con cái mấy ông khoe học trường chuyên lớp chọn luôn giỏi, không cần xin điểm, rằng cứ kiểm tra học bạ thì biết, làm gì phải xin. Mà xem học bạ có khi còn cao hơn điểm thi ấy chứ.
Có lẽ những điều nói quá tự tin như vậy không sai khi nhìn theo bảng điểm.
Dù các vị vì sĩ diện mồm nói cứng nhưng trong đầu chắc cũng cảm thấy nhục. Nhưng đang tham chính , chả nhẽ lại nhận thì còn mặt mũi nào. Nhưng như thế càng thấy sự trây ì, và hại thanh danh cho các vị thôi.
Bây giờ tôi kể chuyện của nhà tôi cho thiên hạ nghe, và các vị có con được sửa điểm cũng nên nghe xem có hối cải phần nào thì trước tiên các vị được nhờ chính mình, còn không thì…
Chuyện là thế này.
Tôi là họa sĩ làm việc ở Nhà xuất bản, công việc như con mọn, không ôm chân bàn thì đi điạ phương. Lương chỉ đủ tiền sắm sanh cho con học chứ không có thời gian và quà cáp qua lại trường con học được. Cứ năm hai lần họp phụ huynh vào dịp khai trường và chuẩn bị cho ngày nhà giáo là có mặt ở trường. Những ngày ấy, Phụ huynh chủ yếu đến nghe cô đại diện họp bàn đóng góp ngân sách để những ngày lễ sắm quà tặng cho thày cô giao vào những ngay lễ và kỉ niệm.
Nhà tôi cũng là cô giáo dạy ở một trường chuyên nghiệp. Cũng như tôi sáng nào cũng lên lớp, chiều soạn giáo án và lo việc giặt giũ cơm nước, cũng chẳng con thì giờ mà tiếp cận nhà trường. Vả lại cũng chẳng còn kiến thức để kiếm soát sự học của con cái.
Tóm lại là hầu như giao con cho nhà trường việc học hành, trau dồi kiến thức. Còn vợ chồng tôi chỉ làm trọn bổn phận với ban phụ huynh và lo cho con những thiết bị cần cho các môn học.
Cô trưởng ban phụ huynh nhà ở đầu ngõ có cửa hàng kinh doanh lớn. Cô là người xởi lởi, luôn hăng hái vận động bố mẹ các em trong lớp nâng cao quỹ hàng năm để làm tươi mát thày cô. Tất nhiên thế thì thày cô quý. Con gái cô trưởng ban luôn có điểm cao nhất. Tổng kết hàng năm đều nhất lớp. Mẹ luôn nở nang mặt mày, bõ công lăn lóc làm trưởng ban.
Hết cấp hai, thi sang cấp ba thì các trò được chọn trường. Con tôi chọn thi vào trường Chu Văn An, Năm ấy nó xếp thứ 17, trong số 35 đứa.Thế là loại trung bình, khó hy vọng
Con cô Trưởng ban cũng làm đơn xin thi Chu Văn An. Là học sinh giỏi, cháu không có gì đáng lo
Hôm báo điểm, con tôi 17,5. Thừa 2,5 điểm , trúng tuyển
Con cô Phụ huynh tưởng ăn chắc, nhưng khi báo điểm ba môn được có 8, trượt.
Thì ra đứa đứng thứ 17 có thực học, còn cháu số một trong lớp thì được thày cô nâng đỡ đều nên học bạ đẹp, nhưng khi thi thì thất bại hoàn toàn. Thế là cháu đành xin sang trường khác, bỏ giấc mơ Chu Văn An.
Năm sau, con thứ hai tôi xếp thứ 20, nhưng cũng thi vào Chu Văn An, trúng tuyển, cũng thừa hai điểm.
Qua đấy tôi hiểu ra điểm của cả hai con tôi trong học bạ là điểm thật. Việc trúng tuyển vào Chu Văn An là đúng thực lực của chúng, có chất lượng, còn con cô trưởng ban kia được nể nâng nâng điểm. Điểm cao nhưng là chất lượng ảo, nên kết cục tệ hại vào thời điểm quyết định! Khi mẹ cháu hiểu ra thì mọi việc đã an bài. Đắng quá, nhưng chỉ còn biết trách chính mình.
Cho nên khi các ông quan tỉnh định mang học bạ con ra để chứng minh rằng con mình giỏi có thể qua mắt người khác tôi chỉ mỉm cười, không thể qua mắt tôi được. Ở tỉnh lẻ, thày cô biết con ông nọ bà kia đang ở lớp mình thì thày cô nào chẳng nể nang nâng điểm. Học có chất lượng hay không nó thể hiện ở bài thi. Thí sinh ngồi độc lập với kiến thức trong đầu làm bài, đó mới là chất lượng thật.
Lâu nay trong quan trường chẳng hay có câu đùa : Cậu ấy ( cô ấy) con ai?
Hãy dũng cảm nhìn vào sự thật đừng để thành địa chỉ đàm tiếu cho thiên hạ. Càng thanh minh càng dở. Càng khước từ cái sai của mình càng hèn. Hãy dũng cảm lên! 15/4/2019