Hà Nội nhớ

Thiên hương

Mình nhìn qua cái cửa sổ hẹp tầm nhìn thẳng chỉ với sang cửa sổ nhà hàng xóm và nếu cố nhìn chéo thì sẽ thấy 1 góc nhà máy nước xỉn nhám, trời Sài gòn bữa nay ghi xám và, phần quan trọng đây, se lạnh tuyệt vời như mùa thu HN, thậm chí như tiết lập đông!
Thời tiết tác động lớn tới mình đến mức mình bắt đầu cảm thấy nhớ Hà Nội, một trong những cảm giác thường không kéo dài lắm, mà cụ thể hơn mình cảm thấy nhớ ngôi nhà ở Nhật Tân.
Ngôi nhà xinh, hầu như mọi người đều bảo thế. Mình cũng thấy nó xinh với 3 tầng nhà thấp và cả mảng cửa sổ lớn phủ hai mặt ngôi nhà. Có một lần mình tới khi nhà còn đang xây, và ngay lập tức mình thấy yêu những bệ cửa sổ dày dặn mà mình có thể leo lên ngồi vững vàng, ánh sáng tràn ngập không gian! Còn khi khép lớp cửa kính, rồi tới lớp cửa gỗ chớp xanh nhạt thì mọi thứ trở nên ấm cúng vô cùng. Bởi thế, cảm giác gần như phẫn nộ khi lần sau tới thợ đã lắp chấn song lên cửa sổ!!! Với mình việc đó là quá thừa, mình muốn những ô cửa sổ thoáng không gì cản trở với một bệ cửa lớn sẽ bạc màu dần vì hứng mưa, nắng.
Thật ra ngôi nhà cho thấy sự nhu thuận đến mức hơi đại khái của bố khi phó thác thiết kế cho một anh kiến trúc sư nào đó và để cho tính nghệ sĩ đầy hoang phí của anh ta phát huy hết cỡ. Trên 1 mảnh đất rộng khoảng 150m2, anh ta xây lên 80m2 bỏ chừa không gian trống chia đều cho 3 mặt, mặt trước có ưu tiên 1 tí nên còn đủ chỗ cho khoảnh vườn nhỏ (mà sau này cũng trở nên chật chội như rừng nguyên sinh). Mình rất giận khi anh này tạo ra những không gian hoàn toàn không được dùng tới phía sau và bên hông nhà trong khi mình không có phòng riêng. Ngay cả trong nhà cũng có những không gian nhỏ hoàn toàn không cần thiết và càng lên cao, căn nhà càng nhỏ đi với chỗ này ra 1 chút (ban công), chỗ kia thu lại 1 chút, đặc trưng cho phong cách củ khoai sọ củ mẹ cõng củ con trên cơ sở cảm hứng kiến trúc Pháp.
Vì không có phòng riêng, mình hì hụi tự bê máy tính với cục monitor to đùng, case, bàn phím dây dợ lằng nhằng lên tầng 3 và độc chiếm không gian trên đó. Mình đã ngắm chùm hộp đèn gỗ treo so le nằm lọt trong góc trần hình chuông với họa tiết 4 con dơi 4 góc mỗi tối, có 1 lần mình ra ngoài trời nằm và thấy trăng sáng to như cái bát úp thật đẹp và mùa đông nằm cuộn trên đó thì thật là thích…Lâu lâu mình lại thay đổi góc ngủ, lết từ trái sang phải, từ đông sang tây chỉ thiếu góc đặt cái bàn thờ to đùng kia, và nhiều khi mình thích bật hết dàn đèn halogen vốn để chiếu tranh trên đó lên và thấy lòng tràn ngập sự hứng khởi trong ánh sáng vàng rực rỡ. Nhìn chung mặc dù không hoàn toàn hài lòng nhưng mình đã cảm thấy dễ chịu, thân thuộc và rõ ràng chỉ có duy nhất 1 nơi như thế là nhà của mình.
Bây giờ mình cũng đang cảm thấy dễ chịu, vắng vẻ đồng thời lộn xộn trong những trật tự nhất định, rất nhiều lông mèo, góc cuối bếp vương cát, nhiều khăn và vải phủ, cũng nhiều ánh sáng và se lạnh…20/9/2010