Chia sẻ

Chia sẻ
doduc
Sáng nay đi quán báo, tranh thủ dấn lên cửa hàng bánh mì mua chiếc bánh mới ra lò. Trời mưa bụi dày, đạp mấy cây số đầu trần nên tóc ướt nhỏ giọt. Xế hàng bánh ông bạn già đang ngồi rung đùi bên bàn trà ngó sang , thấy tôi ướt lút thút, ông nói với:
-Lấy chiếc mũ mà đội này- miêng nói tay kia ông đưa ra chiếc mũ phớt trắng dứ dứ…
– Cảm ơn bác, tôi mua chiếc bánh rồi về nhà ngay.
– Thì thôi vậy, tôi tưởng ông đi chợ, hôm nay trời nồm nặng , quá mù ra mưa.
Con bé bán bánh thì không để ý gì chuyện tôi khô ướt ở tôi, nó nhìn sang tờ báo tôi cầm trên tay. Hỏi
-Báo mới à chú
Tôi gật đầu, cô bé tiếp:
Chú có đọc tin Trần Lập không?
Tôi hơi ngớ một tí rồi chợt nhớ ra chuyện thủ lĩnh ban nhạc Bức Tường mới qua đời, bảo
-À, chú có, chuyện lâu rồi mà, mấy tuần nhỉ? Chú cũng thương tiếc em ấy quá, mới có bốn mươi tuổi đầu đã ra đi…Người tài hoa mệnh yểu…
Cô bé bán bánh vừa gói bánh cho tôi, vừa rành rẽ đính chính:
-Bốn hai chứ chú, anh ấy mất trẻ quá.
Tôi quay đi, cô bé còn lầm bẩm gì đó về nhạc sĩ này với lòng thương tiếc vô hạn. Mới biết trên đời, mỗi người chỉ quan tâm đến cái người ta tôn quý, còn lại thì tất cả để ngoài bộ nhớ. Đừng vội trách ai vô tâm nhá. Bộ não sao chứa hết được mọi chuyện
Lại nhớ hôm sao Hàn vào Sài gòn.
Cả đám fan trẻ như lốc cuốn tìm xin chữ kí của Sao không được khóc như bố chết, nước mắt tràn trề, khóe mắt đỏ hoe. Trong đó có cả những chú choai chứ không phải chỉ bọn con gái mau nước mắt!
Nhiều người chê, thậm chí còn nặng lời chê bai, trong đó có tôi. Giờ nghĩ lại thấy mình cũng hẹp hòi, đem cái thước ngắn của mình ra đo. Tôi thuộc thế hệ nghe nhạc đỏ thời chiến tranh như Quảng bình quê ta ơi,bài ca năm tấn, đêm trường sơn nhớ Bác, rồi xa khơi, tình ca của Hoàng Việt xen lẫn bài ca rừng Pác bó lẫn sơn nữ ca…thế hệ mới với rốc ráp và hát phá cách như Tùng Dương, Thanh Lam và hàng loạt tên tuổi trẻ trung tôi không tiêu hóa được nên nó không có địa chỉ trong đầu mình. Mỗi người chỉ sống với không gian mình quan tâm.
Tưởng chỉ bọn trẻ mới thế. Nhưng không, đây là chuyện người lớn, người già… Năm trước, Phật Ngọc từ Ấn Độ được rước về bày ở chùa Phật Tích thì lớp già cũng như mây bay gió cuốn, bỏ việc đi chiêm bái như lũ cuốn, cũng ghê gớm như các fan trẻ cuồng âm nhạc. Nào biết ai đã kém ai.
Tôi có một anh bạn làm nghề ảnh. Anh có bộ sưu tập cả trăm máy ảnh từ chụp phim tấm phim cuộn đến máy số. Có những máy giờ không bao giờ dùng nữa anh vẫn giứ và lau chùi hàng ngày,và ôn lại lí lịch từng cái một, nhớ vanh vách. Kể cả những loại máy có cái tên khó nhớ nhất. Ba bốntủ đựng có bảo ôn hút ẩm cất máy chật nhà khién vợ luôn lườm nguýt. Vậy mà anh coi như không biết. Anh bảo tôi, nhiều hôm dỡ cả mấy tủ chứa ra, ngồi ngắm cả ngày không chán ông ạ! Khổ mình nhìn vào, chỉ thấy đống máy lổn nhổn giống nhau.
Vẫn ông ấy, một hôm ông lái xe đưa bạn ở nước ngoài về du lịch cao nguyên đá Đồng Văn xa trên 300 cây số có lẻ. Đi ba ngày về,kể những vị trí ông đến, toàn chỗ có vườn đá đẹp . Tôi hỏi cảm tưởng thì ông bảo: Có gì đâu, chán kinh người, hoang sơ vắng lặng, khô khan toàn đá là đá. Tôi giật mình, vì tôi có thể ngồi một ngày ngắm cái nương đá bạt ngàn mà không chán… giống như ông ngắm máy ảnh vậy.
Trên đời mỗi người có cái để yêu để quan tâm, cái ngay trước mắt, cái trong tâm khảm, cái sâu cái nông, chẳng ai giống nhau tuyệt đối trong yêu ghét…Vậy chúng ta hãy nên nương nhẹ ý thích của nhau, thì đó cũng là sự chia sẻ đầy ý nghĩa nhân sinh? 19/3/2016