Nhớ những Noen…

Doduc

Tôi chẳng phải là một con chiên mộ đạo. Thế mà vẫn có mấy Noen để nhớ.

No en năm 1972, đội bom đón Noen trên đường Lạng Sơn về Thái nguyên qua nẻo Hà Bắc. Noen năm ấy thật kinh hoàng vì những đợt B52 rải thảm vào Thái nguyên. Khói khét, nhà cửa xí nghiệp công sở tanh bành sau mỗi loạt bom, tiếng kêu cứu và la hét,người chết và máu. Cả những tín đồ của Chúa cũng không thoát những trái bom oan nghiệt của đám con chiên trời Tây đem tới. Nhớ lại vẫn rùng mình.

Noen 1973 thì mua được tấm vải hoa tặng vợ, món quà 2 năm sau ngày cưới. Mấy mét vải phin màu tím hoa cà cô ấy mơ ước có để may bộ áo cánh mặc mùa hè cho mát,tôi mua được trong chuyến đi công tác ở vùng Biên, đem về làm quà vào ngày Noen. Vậy mà cô ấy cất kĩ. Rồi sau đó miếng vải được cắt ra may cho con gái đầu lòng, bộ cả quần lẫn áo. Chỗ còn lại chẳng thấy đâu. Mấy chục năm bên nhau tôi cũng quên chuyện đó. Ngày nhà tôi mất tôi mới thấy phần còn lại được gói ghém cẩn thận cất kĩ trong góc tủ. Chắc là sợ may áo thì sớm muộn sẽ rách mất đi quà kỉ niệm đầu tiên, tôi đoán thế. Bởi vậy cứ đến Noen là kí ức ấy lại trở về. Noen trong tôi lại có những chuyện chẳng dính gì đến ngày Chúa giáng sinh.

Thế mà có những nguời đàn ông mạnh miệng rằng tôi hiểu hết vợ tôi. Cũng có những phụ nữ cũng nói như thế về chồng. Phải chăng đó chỉ là những suy nghĩ nông nổi?

Noen ấy còn là No en có đứa con đầu lòng.Trong căn hộ tập thể chật hẹp 15 mét vuông nằm cuối hội trường cơ quan nó đã lò dò bám vách chập chững, miệng bi bô tập nói.

Về Hà Nội mấy chục năm mà chưa một lần vợ chồng đi chơi đêm Noen vì những ngày noen thường rét đậm. Đến khi nhà tôi mất cũng chưa biết đến noen nhà thờ lớn như thế nào.

Năm ngoái lần đầu đêm Noen tôi đến Nhà thờ lớn. Trời nóng. Tôi gửi xe ở nhà ThủyTạ, ôm máy ảnh chen chúc trong dòng xoáy cuồn cuộn người di chuyển chầm chậm đến được nhà thờ lớn mất cả nửa giờ. Giáng sinh, nhà thờ lớn đèn sao huy hoàng,khung cảnh trang trí lộng lấy như thiên đường. Cánh cửa nhà thờ đóng và đang có một nghi thức hành lễ long trọng đó. Đọng lại là một cảm giác tưng bừng giữa lòng thủ đô. Có lẽ vì tôi chưa dự một buổi lễ giáng sinh nào nên mới vậy. Lần ấy không bấm máy được kiểu ảnh nào!

Bâng khuâng lại nhớ về những Giáng sinh ở xóm đạo Đồng Giữa quê tôi thuộc xứ đạo An Huy đất Đai Từ những năm còn bé. Giữa vùng nông thôn nghèo, không cây thông, không rầm rập dòng người, không tiếng chuông ngân thánh thót từng hồi như nơi đô hội. Nhưng thành tâm của giáo dân được tụ hội lại thiêng liêng trong gian nhà thờ lợp mái gianh… Những tiếng cầu kinh trầm bổng và thánh thót của các lứa tuổi đan vào nhau quện vào nhau như khói chiều đồng quê lặng lờ bốc trên các mái nhà tản vào không gian đang chìm dần vào bóng đêm.

Kinh mừng mai…

Chắc bây giờ vẫn thế dù vùng quê tôi cuộc sống có khá lên.

Lại sắp đến ngày Noen.

Noen không hẳn dành cho ngày ra đời của Chúa, mà còn là dành cho người đang sống để giữ lấy niềm tin nhân thế. Chúa là thế giới vĩnh hằng, còn các con của chúa là đời là đoạn. Nhớ lấy ngày Giáng sinh để giữ trọn niềm tin sống trọn vẹn trong kinh phúc âm cho đến khi về nước chúa.

Amen!

11/12/2010