Thả thơ

Một bạn từ miền nam Otraylia chat qua blog, hỏi tôi đã thấy sập sè cơn gió bấc trên sông Hồng chưa.Tôi bỗng giật mình, ừ đã vào tháng Bảy, lập thu rồi. Thì ra kẻ tha hương hình như nhớ quê hương đất nước hơn mình. Ngẫm ra dù ở đâu, con người ta luôn bị sống trong cái thiếu. Đủ cái này lại thiếu cái kia, như là thứ luật đời. Cắm cúi kiếm tiền, được tiền cả đống, nhưng ngửa mặt lên thấy hao vơi tình người. Lúc nào cũng mơ mộng tình người thì không bị lừa cũng nghèo kiết xác.Thay vì viết thư trả lời, tôi nhẩn nha gửi lại bạn tôi bốn câu lục bát:

Gió thu chưa tới sông Hồng
Sen thì đang nở những bông cuối mùa
tuần ngâu lúc nắng lúc mưa
Người lo cơm áo, trời thừa nắng nung

Bạn từ phương xa lẩm nhẩm lại:

Thì ra ở khoảng giao mùa
sen còn nở nốt nắng chưa lụa mềm
người chưa nhẹ gánh an nhiên
Trời chưa hết cảnh làm phiền nhân gian.

Biết bạn nhớ nhà, tôi viết về cái nắng thu, cái nắng trung du mượt mà để vỗ về bạn ấy:

Nắng thu vàng dành
Đồi tranh òa sắc nắng
Sóng sánh
Nước mặt hồ
Lô xô
cơn gío chạy
hút vào
thinh không

Lát sau thấy bạn lặng lẽ chat lại
Khi người họa sĩ làm thơ
là khi nắng đổ khiến mưa phải lùi
Đồi tranh óng ả chơi vơi
Nắng Thu cùng với con người hòa tan!

Vô tình mấy dòng chat cho nhau lại thành cuộc thả thơ vui như vậy. Bạn bảo dù chỉ vài dòng đó thôi nhưng nó cũng góp phần lấp đầy một phần nỗi nhớ quê hương. Con người cũng như con sông con suối, lúc đầy lúc vơi nhưng nước thì không thể thiếu để nó còn là dòng sông. Cũng như vậy, con người còn nỗi nhớ là còn cội nguồn dù bạn sống bất kì ở đâu trên trái đất này.

28/8/2009