Chuyện 46 năm trước

Dongngan
Cậu Mát bạn tôi có chiếc Favorit đỏ chói. Là con cả được chiều, về học trung cấp cậu được mang nó theo về trường. Chiếc xe sáng loà vì là của độc. Vợ ở quê. Nàng cũng ít nói, chỉ cất lời khi có ai hỏi.
Một lần chị xuống thăm chồng. Anh đèo vợ ra thị trấn chơi. Chiến tranh, đường vắng ngắt đến nỗi bánh xe non hơi lăn trên đường còn nghe thấy tiếng lẹt xẹt trên cát.
Xe lên dốc. Thấy chồng oằn lưng đạp thì thương, chị nhẹ nhàng xuống xe cho anh đỡ nhọc. Chiếc xe bon lên, anh đạp nhanh vừa đạp vừa hỏi chuyện. Thấy vợ lặng ngắt không trả lời, anh cũng không lạ, bởi nhiều lần vợ chồng nói chuyện một chiều thế này. Cứ thế, một bên chuyện còn bên kia lặng im…
Đi chừng hai cây số qua đoạn dốc dài anh đạp chậm và ngoái lại giật mình chả thấy vợ đâu. Thì ra chục phút qua anh nói chuyện với gió!
Vội quay đầu xe, đi non cây số thấy vợ lếch thếch cuốc bộ theo. Chị lại lặng lẽ lên xe.
Hôm qua đột nhiên nhận được cú phôn. Đầu dây bên h kia anh chậm rãi: “ Báo tin anh biết , Kỷ nhà em mất rồi. Ăn cơm tối xong ngồi uống nước gục xuống bàn đi luôn. Cũng không kịp nói gì trước khi đi”.
Buồn, Bỗng nhớ lại khuôn mặt lầm lũi của chị 46 năm trước và nhớ lại câu chuyện này.
17/7/2018