Đất rừng

dongngan
Có lúc tôi muốn hỏi Bộ trưởng nông nghiệp và nông thôn rằng: ông biết nhiều về rừng không? Có bao giờ ông so sánh 1hecta rừng với một héc ta ruộng châu thổ, nếu biết đầu tư khai thác, cái nào đem lại lợi ích kinh tế lớn hơn không.
Muốn hỏi vì thấy rừng bị phá vô lối và kinh tế rừng thấy rất ít khi được bàn đến. Chuyện trồng rừng cũng có vẻ đơn giản là chỉ để phú xanh đồi trọc.
Ruộng châu thổ chỉ có hạt thóc, năm hai vụ, và cố thi thêm vụ màu. Phải chăng rừng chỉ có gỗ?
Còn đất rừng thì sao?
Tôi đoán ông không biết và không nghĩ tới như cách đặt vẫn đề của tôi, khi nhìn qua cách điều hành nông nghiệp và nông thôn đang diễn ra. Oẻ góc nhìn của tôi, cái mô hình “nông thôn mới” không quan trọng bằng cách nhìn mới về đất đai và cách khai thác mới là thiết thực. Cái nông thôn mới làm không khéo sẽ thành cái vỏ hình thức rồi sẽ tan nát, Nhưng cách nhìn đất và rừng mới sẽ gợi cho cách đầu tư đem lại lợi ích cho ngay người sống trên ruộng trên rừng. Còn đất nước chắc chắn sẽ khá lên về thực chất và nông thôn sẽ tăng giá trị về vị thế!.
Rừng cho môi trường sống trong lành, ai cũng biết. Bao đời nay, người trên núi khai thác rừng từ mặt đất , dưới đất và lưng chừng cây. Ngoài cây lương thực như ngô, lúa mố, các loại củ còn có cây ăn quả, dược thảo, cây đặc sản, cây lấy gỗ, và chim muông thú rừng nữa. Còn cái giá trị rừng giữ nước, tán xanh rừng điều tiết sinh thái là chưa kể đến …Ấy là chưa nói đến khai thác du lịch. Tôi quả quyết với bộ trưởng rằng nếu ông nghĩ về nó và cho nghiên cứ đầu tư thì một héc ta rừng sẽ cho giá trị kinh tế bằng hai ba lần đất đồng bằng mà sản phẩm rừng còn phong phú hơn nhiều. Nếu ai nghĩ rừng chỉ có gỗ thì đó là người không biết tí gì về rừng cả!.
Ngày còn bé, cùng bố nằm trõng tre ngoài sân ngắm sao đêm hè nghe bố bảo: “Tam sơn tứ hải , nhất phần điền” nghĩa là trái đất ba phần núi, bốn phần biển, ruộng đất cho lúa nước có một phần thôi. Nhớ đến bây giờ
Rừng nhiềt đới của ta ừng nhiều nhưng bị tàn phá mà không được đầu tư. Có một thời bài ca người thợ rừng, “ rừng ơi ta đã về đây” …Ta đã về đem cưa điện hạ sát cây rừng, hát ca ngợi phá rừng ông ổng tên đài phát thanh, giờ nhớ vẫn còn ghê! Thì ra lúc ấy người ta chỉ nhìn thấy tài nguyên rừng là khai thác gỗ, còn các giá trị khác của rừng như lâm sản từ rừng, động thực vật rừng chẳng ai biết gì cả, chỉ biết sức khai thác tùy hứng. Đến khi biết ra, có lệnh bảo vệ thì quen ăn rồi, người ta khai thác trộm! Nạn phá rừng trộm gỗ giờ vẫn xảy ra thường xuyên, và vẫn là nhìn vào rừng chỉ thấy gỗ, mà không cần thấy thấy gì khác.
Tất nhiên khi mất cây, rùng mất tán thì đất sớm bị đá ong hóa và sa mạc hóa dần. Rừng không còn thì đất rừng mất dần sinh khí vì khô kiệt nước, thảm thực vật tàn lụi đi và kèm theo những động vật hoang dã cũng mất môi trường sống, cộng với bị săn bắt thì giống và các loài cũng cạn kiệt nhanh cùng với các giá trị khác của rùng.
Rừng ở ta chưa bao giờ được coi trọng đúng mức. Còn chuyện trồng cây này chặt cây ka hoặc theo phong trào hoặc theo adua của người dân không có kế hoạch thì xảy ra triền miên đến tận bây giờ chưa dứt. Rõ ràng rừng rộng lớn của ta chưa bao giờ được đặt đúng tầm chiến lược, nên sự khai thác vẫn mang màu sắc tàn phá, chưa biết đến bao giờ dứt.
“Rừng ơi, ta đã vè đây” .Tôi vẫn mong nghe thấy lời hát ấy , nhưng về đây không phải mang cưa đục tàn phá, mà đem cách nhìn mới về rừng về đất rừng cho rừng hồi sinh đem lại lợi ích lớn cho đất nước.12/9/2015